Câu chuyện thứ 43
BÀ SU-SAN-NA VÀ PHÁN QUYẾT KHÔN NGOAN CỦA ĐA-NI-EN
Sách Đanien chương 13
Có một người ở tại Ba-by-lon, tên là Giô-gia-kim. Ông lấy bà Su-san-na rất xinh đẹp và kính sợ Thiên Chúa. Cha mẹ bà là người công chính, đã dạy dỗ con gái theo Luật Mô-sê. Ông Giô-gia-kim cha bà là người rất giàu, ông có một khu vườn bên cạnh nhà. Người Do-thái thường hay đến nhà ông, vì ông có thế giá hơn mọi người.
Năm ấy, người ta đặt hai kỳ mục chọn trong dân làm thẩm phán. Thiên Chúa đã phán về họ rằng: "Từ Ba-by-lon, đã phát xuất những thẩm phán gian tà xét xử dân." Những kỳ mục này thường lui tới nhà ông Giô-gia-kim. Tất cả những ai có việc gì cần xét xử đều phải đến gặp họ.
Giữa trưa, khi dân đã rút lui, bà Su-san-na vào dạo trong vườn của chồng. Hai kỳ mục để ý thấy bà mỗi ngày vào đi dạo, thì có ước muốn xấu với bà. Họ để tâm trí ra hư hỏng, chẳng nhớ đến những phán quyết công minh của Thiên Chúa. Cả hai người đều đắm đuối say mê bà, nhưng họ không cho nhau biết điều đó, vì xấu hổ với tư tưởng xấu.
Ngày ngày, họ rình rập, mong nhìn thấy bà. Một hôm, họ nói với nhau: "Đến giờ ăn trưa rồi, ta đi về nhà thôi!" Thế rồi họ chia tay. Nhưng liền sau đó, ông nào cũng trở lui và cả hai lại gặp nhau ở chỗ cũ. Khi họ hỏi nhau, họ mới thú nhận lòng ham muốn của mình. Bấy giờ họ đồng lòng tìm cơ hội gặp bà lúc bà ở một mình thì hành động. Họ đang nóng lòng chờ dịp thuận lợi, thì bà Su-san-na đi vào vườn như các ngày trước với hai đầy tớ gái theo hầu.
Vì trời nóng, bà muốn tắm trong vườn. Ở đó, chẳng có ai, ngoại trừ hai kỳ mục đang ẩn núp và rình xem. Bà bảo các đầy tớ gái: "Đem cho ta dầu và thuốc thơm, rồi đóng cửa vườn lại để ta tắm." Các tớ gái làm như bà nói: các cô đóng cửa lại, đi ra phía cửa hông để lấy những thứ bà yêu cầu. Nhưng các cô không biết là các kỳ mục đang ẩn núp trong vườn.v
Các cô vừa ra khỏi đó, thì hai kỳ lão liền chồm dậy, nhảy tới chỗ bà và nói: "Này cửa vườn đã đóng; chẳng ai thấy chúng ta đâu. Chúng tôi thèm muốn bà, bằng lòng trao thân cho chúng tôi đi! Nếu không, chúng tôi sẽ la to tố cáo rằng có một thanh niên ở với bà, và vì thế bà đã cho các đầy tớ gái đi khỏi đây."
Bà Su-san-na thở dài đau lòng và nói: "Tôi bị dồn vào góc tường! Nếu làm thế, tôi sẽ phải chết; còn nếu không làm, tôi cũng không thoát khỏi tay các ông. Nhưng thà không làm gì cả mà sa vào tay các ông, còn hơn là phạm tội trước mặt Chúa!" Bà Su-san-na liền kêu lớn tiếng và hai kỳ lão cũng la lên để hại bà. Một ông chạy ra mở cửa vườn. Khi nghe tiếng kêu trong vườn, các gia nhân đổ xô vào cửa bên hông, để xem sự gì đã xảy ra cho bà. Và sau khi các kỳ lão kể lại chuyện đó, các tôi tớ rất lấy làm hổ thẹn, vì chưa họ nghĩ bà Su-san-na rất trong sạch.
Hôm sau, dân chúng tụ họp ở nhà ông Giô-gia-kim chồng bà. Hai kỳ lão kia cũng đến đó, lòng đầy gian ý hại bà, để khiến bà phải chết. Họ nói với dân chúng: "Hãy sai người đi tìm bà Su-san-na." Người ta đi tìm bà. Bà đến đó với cha mẹ, con cái và tất cả thân nhân. Bà Su-san-na rất là duyên dáng, nhan sắc mặn mà. Vì bà che khăn, nên các tên gian ác đó bắt phải lột khăn ra để ngắm nhan sắc của bà cho đã mắt.
Mọi người thân cũng như tất cả những ai thấy bà, đều khóc. Từ giữa đám dân, hai kỳ lão đó đứng dậy đặt tay lên đầu bà. Còn bà thì vừa khóc vừa ngước mắt lên trời trông cậy vào Chúa. Các kỳ lão nói: "Chúng tôi đang dạo chơi một mình trong vườn, thì mụ này đã vào với hai tớ gái, đóng cửa vườn lại, rồi cho các tớ gái đi ra. Một gã thanh niên núp sẵn ở đó, đến bên mụ và nằm với mụ. Lúc ấy, chúng tôi đang ở một góc vườn, thấy chuyện đồi bại, liền chạy tới. Chúng tôi thấy chúng ăn nằm với nhau, nhưng không bắt được gã thanh niên, vì hắn khoẻ hơn chúng tôi, và đã mở cửa chạy mất. Còn mụ này, chúng tôi bắt được và hỏi mụ ta xem gã thanh niên kia là ai. Nhưng mụ không chịu nói cho chúng tôi. Chúng tôi xin làm chứng về những điều ấy."
Bà Su-san-na kêu lớn tiếng rằng: "Lạy Thiên Chúa hằng hữu, Đấng hiểu biết những điều bí ẩn và thấy hết mọi sự trước khi xảy ra, Ngài biết là họ đã làm chứng gian hại con. Này con phải chết, tuy chẳng làm điều gì như họ đã vu cáo cho con."
Chúa đã nghe tiếng bà kêu than. Trong lúc bà bị điệu đi hành hình, Thiên Chúa đã đánh động tâm trí thánh thiện một thiếu niên Đa-ni-en. Đa-ni-en đó kêu lớn tiếng rằng: "Tôi vô can trong vụ đổ máu người phụ nữ này!" Toàn dân đều quay về phía cậu thiếu niên và hỏi: "Lời cậu vừa nói có nghĩa gì?" Cậu đứng giữa họ và nói: "Các người ngu xuẩn đến thế sao, hỡi con cái Ít-ra-en? Các người đã lên án một người con gái mà không xét hỏi và cũng không biết rõ sự việc ra sao! Hãy trở lại nơi xét xử, vì những người kia đã làm chứng gian để hại người phụ nữ này."
Toàn dân vội vàng trở lại đó, và các kỳ mục nói với Đa-ni-en: "Đến đây, hãy ngồi giữa chúng tôi và cho chúng tôi biết ý kiến, vì Thiên Chúa đã cho cậu được khôn ngoan như bậc lão thành." Đa-ni-en nói: "Hãy tách riêng họ ra, rồi tôi sẽ xét hỏi." Sau khi họ đã bị tách ra rồi, Đa-ni-en gọi một trong hai kỳ mục lại và nói: "Hỡi con người già đời trong đường gian ác, tội lỗi xưa ông đã phạm, nay lại tái diễn: ông đã xử bất công, kết án người vô can, tha bổng kẻ đắc tội, bất kể lời Chúa dạy: "Ngươi chớ giết người vô tội và người công chính. Vậy nếu quả thật ông đã thấy bà kia, thì hãy nói ông đã thấy họ ăn nằm với nhau dưới cây nào? " Người ấy đáp: "Dưới cây trắc." Đa-ni-en nói: "Ông đã nói dối trắng trợn khiến ông phải mất mạng, vì thiên sứ của Thiên Chúa đã nhận được án lệnh chặt ông làm đôi."
Sau khi đưa người này ra, Đa-ni-en truyền dẫn người kia vào, rồi nói: "Hỡi nòi giống Ca-na-an, sắc đẹp đã mê hoặc ông, và tình dục đã làm cho ông ra hư hỏng. Các ông đã hành động như thế với các con gái Ít-ra-en. Nhưng người con gái Giu-đa này đã không chịu nổi sự gian tà của các ông. Vậy hãy nói cho tôi biết ông đã bắt quả tang họ ăn nằm với nhau dưới cây nào?" Người ấy đáp: "Dưới cây dẻ." Đa-ni-en nói: "Cả ông nữa, ông cũng nói dối trắng trợn khiến ông phải mất mạng, vì thiên sứ của Thiên Chúa, tay cầm gươm, đang chờ để xẻ ông làm đôi."
Bấy giờ toàn thể cộng đồng lớn tiếng reo hò và chúc tụng Thiên Chúa, Đấng cứu những kẻ vô tội tin tường vào Người. Rồi người ta kết án hai kỳ lão, vì Đa-ni-en đã dựa vào lời chính miệng các ông nói mà thuyết phục họ là các ông đã làm chứng gian. Người ta giáng cho các ông hình phạt mà các ông định bắt người khác phải chịu.
Ngày ấy, máu người vô tội khỏi bị đổ oan. Vợ chồng và gia đình ông Khen-ki-gia và mọi người thân đều ca ngợi Thiên Chúa, vì Thiên Chúa cứu giúp người công chính. Từ ngày ấy trở đi, cậu Đa-ni-en nên cao trọng trước mặt dân.
Năm ấy, người ta đặt hai kỳ mục chọn trong dân làm thẩm phán. Thiên Chúa đã phán về họ rằng: "Từ Ba-by-lon, đã phát xuất những thẩm phán gian tà xét xử dân." Những kỳ mục này thường lui tới nhà ông Giô-gia-kim. Tất cả những ai có việc gì cần xét xử đều phải đến gặp họ.
Giữa trưa, khi dân đã rút lui, bà Su-san-na vào dạo trong vườn của chồng. Hai kỳ mục để ý thấy bà mỗi ngày vào đi dạo, thì có ước muốn xấu với bà. Họ để tâm trí ra hư hỏng, chẳng nhớ đến những phán quyết công minh của Thiên Chúa. Cả hai người đều đắm đuối say mê bà, nhưng họ không cho nhau biết điều đó, vì xấu hổ với tư tưởng xấu.
Ngày ngày, họ rình rập, mong nhìn thấy bà. Một hôm, họ nói với nhau: "Đến giờ ăn trưa rồi, ta đi về nhà thôi!" Thế rồi họ chia tay. Nhưng liền sau đó, ông nào cũng trở lui và cả hai lại gặp nhau ở chỗ cũ. Khi họ hỏi nhau, họ mới thú nhận lòng ham muốn của mình. Bấy giờ họ đồng lòng tìm cơ hội gặp bà lúc bà ở một mình thì hành động. Họ đang nóng lòng chờ dịp thuận lợi, thì bà Su-san-na đi vào vườn như các ngày trước với hai đầy tớ gái theo hầu.
Vì trời nóng, bà muốn tắm trong vườn. Ở đó, chẳng có ai, ngoại trừ hai kỳ mục đang ẩn núp và rình xem. Bà bảo các đầy tớ gái: "Đem cho ta dầu và thuốc thơm, rồi đóng cửa vườn lại để ta tắm." Các tớ gái làm như bà nói: các cô đóng cửa lại, đi ra phía cửa hông để lấy những thứ bà yêu cầu. Nhưng các cô không biết là các kỳ mục đang ẩn núp trong vườn.v
Các cô vừa ra khỏi đó, thì hai kỳ lão liền chồm dậy, nhảy tới chỗ bà và nói: "Này cửa vườn đã đóng; chẳng ai thấy chúng ta đâu. Chúng tôi thèm muốn bà, bằng lòng trao thân cho chúng tôi đi! Nếu không, chúng tôi sẽ la to tố cáo rằng có một thanh niên ở với bà, và vì thế bà đã cho các đầy tớ gái đi khỏi đây."
Bà Su-san-na thở dài đau lòng và nói: "Tôi bị dồn vào góc tường! Nếu làm thế, tôi sẽ phải chết; còn nếu không làm, tôi cũng không thoát khỏi tay các ông. Nhưng thà không làm gì cả mà sa vào tay các ông, còn hơn là phạm tội trước mặt Chúa!" Bà Su-san-na liền kêu lớn tiếng và hai kỳ lão cũng la lên để hại bà. Một ông chạy ra mở cửa vườn. Khi nghe tiếng kêu trong vườn, các gia nhân đổ xô vào cửa bên hông, để xem sự gì đã xảy ra cho bà. Và sau khi các kỳ lão kể lại chuyện đó, các tôi tớ rất lấy làm hổ thẹn, vì chưa họ nghĩ bà Su-san-na rất trong sạch.
Hôm sau, dân chúng tụ họp ở nhà ông Giô-gia-kim chồng bà. Hai kỳ lão kia cũng đến đó, lòng đầy gian ý hại bà, để khiến bà phải chết. Họ nói với dân chúng: "Hãy sai người đi tìm bà Su-san-na." Người ta đi tìm bà. Bà đến đó với cha mẹ, con cái và tất cả thân nhân. Bà Su-san-na rất là duyên dáng, nhan sắc mặn mà. Vì bà che khăn, nên các tên gian ác đó bắt phải lột khăn ra để ngắm nhan sắc của bà cho đã mắt.
Mọi người thân cũng như tất cả những ai thấy bà, đều khóc. Từ giữa đám dân, hai kỳ lão đó đứng dậy đặt tay lên đầu bà. Còn bà thì vừa khóc vừa ngước mắt lên trời trông cậy vào Chúa. Các kỳ lão nói: "Chúng tôi đang dạo chơi một mình trong vườn, thì mụ này đã vào với hai tớ gái, đóng cửa vườn lại, rồi cho các tớ gái đi ra. Một gã thanh niên núp sẵn ở đó, đến bên mụ và nằm với mụ. Lúc ấy, chúng tôi đang ở một góc vườn, thấy chuyện đồi bại, liền chạy tới. Chúng tôi thấy chúng ăn nằm với nhau, nhưng không bắt được gã thanh niên, vì hắn khoẻ hơn chúng tôi, và đã mở cửa chạy mất. Còn mụ này, chúng tôi bắt được và hỏi mụ ta xem gã thanh niên kia là ai. Nhưng mụ không chịu nói cho chúng tôi. Chúng tôi xin làm chứng về những điều ấy."
Bà Su-san-na kêu lớn tiếng rằng: "Lạy Thiên Chúa hằng hữu, Đấng hiểu biết những điều bí ẩn và thấy hết mọi sự trước khi xảy ra, Ngài biết là họ đã làm chứng gian hại con. Này con phải chết, tuy chẳng làm điều gì như họ đã vu cáo cho con."
Chúa đã nghe tiếng bà kêu than. Trong lúc bà bị điệu đi hành hình, Thiên Chúa đã đánh động tâm trí thánh thiện một thiếu niên Đa-ni-en. Đa-ni-en đó kêu lớn tiếng rằng: "Tôi vô can trong vụ đổ máu người phụ nữ này!" Toàn dân đều quay về phía cậu thiếu niên và hỏi: "Lời cậu vừa nói có nghĩa gì?" Cậu đứng giữa họ và nói: "Các người ngu xuẩn đến thế sao, hỡi con cái Ít-ra-en? Các người đã lên án một người con gái mà không xét hỏi và cũng không biết rõ sự việc ra sao! Hãy trở lại nơi xét xử, vì những người kia đã làm chứng gian để hại người phụ nữ này."
Toàn dân vội vàng trở lại đó, và các kỳ mục nói với Đa-ni-en: "Đến đây, hãy ngồi giữa chúng tôi và cho chúng tôi biết ý kiến, vì Thiên Chúa đã cho cậu được khôn ngoan như bậc lão thành." Đa-ni-en nói: "Hãy tách riêng họ ra, rồi tôi sẽ xét hỏi." Sau khi họ đã bị tách ra rồi, Đa-ni-en gọi một trong hai kỳ mục lại và nói: "Hỡi con người già đời trong đường gian ác, tội lỗi xưa ông đã phạm, nay lại tái diễn: ông đã xử bất công, kết án người vô can, tha bổng kẻ đắc tội, bất kể lời Chúa dạy: "Ngươi chớ giết người vô tội và người công chính. Vậy nếu quả thật ông đã thấy bà kia, thì hãy nói ông đã thấy họ ăn nằm với nhau dưới cây nào? " Người ấy đáp: "Dưới cây trắc." Đa-ni-en nói: "Ông đã nói dối trắng trợn khiến ông phải mất mạng, vì thiên sứ của Thiên Chúa đã nhận được án lệnh chặt ông làm đôi."
Sau khi đưa người này ra, Đa-ni-en truyền dẫn người kia vào, rồi nói: "Hỡi nòi giống Ca-na-an, sắc đẹp đã mê hoặc ông, và tình dục đã làm cho ông ra hư hỏng. Các ông đã hành động như thế với các con gái Ít-ra-en. Nhưng người con gái Giu-đa này đã không chịu nổi sự gian tà của các ông. Vậy hãy nói cho tôi biết ông đã bắt quả tang họ ăn nằm với nhau dưới cây nào?" Người ấy đáp: "Dưới cây dẻ." Đa-ni-en nói: "Cả ông nữa, ông cũng nói dối trắng trợn khiến ông phải mất mạng, vì thiên sứ của Thiên Chúa, tay cầm gươm, đang chờ để xẻ ông làm đôi."
Bấy giờ toàn thể cộng đồng lớn tiếng reo hò và chúc tụng Thiên Chúa, Đấng cứu những kẻ vô tội tin tường vào Người. Rồi người ta kết án hai kỳ lão, vì Đa-ni-en đã dựa vào lời chính miệng các ông nói mà thuyết phục họ là các ông đã làm chứng gian. Người ta giáng cho các ông hình phạt mà các ông định bắt người khác phải chịu.
Ngày ấy, máu người vô tội khỏi bị đổ oan. Vợ chồng và gia đình ông Khen-ki-gia và mọi người thân đều ca ngợi Thiên Chúa, vì Thiên Chúa cứu giúp người công chính. Từ ngày ấy trở đi, cậu Đa-ni-en nên cao trọng trước mặt dân.