Photobucket

Nhật Ký Đức Giê-su



THẬP TỈNH, NGÀY …

Cha kính mến,

Bài giảng chiều nay đã làm con mệt đứt hơi. Dân thì đông, gió thì lộng, nên con phải nói thật lớn. Cuống phổi nóng ran như lửa đốt. Không thể kéo dài tình trạng này được nữa. Con ra lệnh căng buồm và ra khơi. Một vài con thuyền khác cũng dong buồm đuổi theo. Quần chúng đứng trên bờ ngơ ngác nhìn, rồi lắc đầu thất vọng.

Đám đệ tử háu đói của con xục xạo đi tìm bánh mì, rồi mỗi anh kiếm một chỗ, vừa ngồi hóng gió, vừa nhai nhóp nhép. Còn con thì, lúc này, giấc ngủ quan trọng hơn bánh mì. Con ra phía sau, lấy cái nệm của anh tài công cuộn tròn lại làm gối đầu, lăn lưng ra sàn mui, rồi chìm ngay vào giấc ngủ…

Bỗng có người lay mạnh vai con. Con giật mình thức giấc. Một cảnh náo loạn không thể tưởng tượng được.

Chết đến nơi rồi Thầy ơi !

Xin Thầy cứu chúng tôi !

Đức Chúa ơi ! Tại sao bỏ rơi chúng tôi !

Ai nấy ướt nhẹp như chuột lột. Sóng gió như điên cuồng. Trời tối đen như mực. Con thuyền nhồi lên nhào xuống như con kình ngư giãy chết. Không còn biết đâu là Đông Tây Nam Bắc, anh tài công buông tay lái ôm mặt khóc một cách tuyệt vọng.

Cha ơi, chết là số phận của loài người. Con biết thế và chẳng có gì phải lo âu. Nhưng con xác tín rằng giờ chết của con chưa tới. Con còn phải sống, nên sóng gió không có quyền dìm chết con ở đây. Con phải chống lại hắn. Cả cơ thể con rung chuyển. Con nắm tay đấm vào gió và thét lên : "Im ngay !". Tiếng hét toàn năng của con xé toạc không gian, quét sạch mây bão. Trên kia, những vì sao lại le lói. Dưới này con thuyền đánh đu một hồi với làn sóng lỡ trớn, rồi lặng lẽ trôi theo làn gió nhẹ…

Các đệ tử quỳ dưới chân con. Họ sửng sốt vì quyền năng của Giavê đã chuyển sang loài người. Họ đang mơ màng cảm thấy con bởi Cha mà ra… Con vực họ dậy. Họ ngồi xung quanh con và dỏng tai lắng nghe, bất chấp quần áo ướt sũng và râu tóc đang nhểu nước tồm tộp.

Tại sao các anh sợ quá như thế ?

Chết tới nơi rồi mà không sợ sao Thầy ?

Không ! Người có niềm tin không có quyền sợ. Sợ là dấu hiệu của niềm tin yếu đuối. Giavê là Cha nhân từ và toàn năng vẫn hằng ở bên cạnh anh em. Người yêu thương và bao bọc anh em. Sợ hãi bên cạnh Người là xúc phạm đến tình thương của Người. Không có động từ sợ trong cuộc đời của người có niềm tin.

Xin Thầy ban niềm tin cho chúng tôi.

Cha kính mến,

Trời đã khuya lắm rồi, mà ở dưới sân kia, dân vẫn còn nườm nượp kéo tới, để bàn tán về trận bão bị dẹp yên cách kỳ lạ. Các đệ tử của con đua nhau kể chuyện và đua nhau giảng về niềm tin và nỗi sợ. Còn con thì cũng chưa thể ngủ được, vì con phải cảm nghiệm lại sức mạnh mà Cha đã ban cho con để con khống chế bão tố. Sức mạnh của Cha đang lan tỏa trong mạch máu của con, trong hơi thở của con. Toàn thân con ướt sũng quyền năng của Cha…

Giêsu,
Con yêu của Cha.


Tác giả Ngô Phúc Hậu, Lm.

0 nhận xét

Leave a Reply

Cảm ơn bạn đã đọc và cho ý kiến về bài viết.
>>> Để nhận xét:
1. Ở phần "Nhận xét với tư cách" bạn chọn phần "Tên/URL".
2. Bạn nhập tên của mình vào và ở mục URL bạn nhập tên và ".com" (Ví dụ: Tên: Vidu, URL:vidu.com) Và click "Tiếp Tục"
3. Và sau đó bạn chỉ cần nhận xét bài viết của mình và click "Đăng nhận xét"...

>>>Hân hạnh được đón tiếp bạn tại trang web "Con Yêu Mến Chúa!" . Hy vọng đây sẽ là nơi bổ ích và thú vị cho bạn. Rất mong nhận được sự đóng góp của bạn để cùng nhau xây dựng "Con Yêu Mến Chúa!" ngày 1 lớn mạnh.

Thân ái,
Cảm ơn bạn!