Ngày 7-12 Thánh Ambrôsiô, Giám mục và tiến sĩ Hội Thánh (339-397)
Thánh Ambrôsiô chào đời khoảng năm 339 tại Augusta Trevororum. Cha ngài, ông Aurlio Ambrôsiô làm tổng trấn xứ Gauules và là nghị sĩ viện quí tộc. Nhưng ông chết sớm, mẹ ngài trở về Roma với 3 người con: Ambrosiô. Marcellina và Satyra, cả 3 đều nên thánh.Ambrôsiô chưa lãnh phép rửa tội như thói quen thời ấy hay chần chừ, sợ mất ơn phép rửa tội, nhưng ngài đã sống tuổi thơ ấu đạo đức. Lớn lên, ngài tỏ ra thông minh đặc biệt, nổi tiếng về thơ văn, tài hùng biện và luật pháp. Thuộc dòng quí tộc, Ambrôsiô được đặt làm lãnh sự tỉnh Emilia và Liguria với thị trấn là Milan. Probus, vị tổng trấn theo Kitô giáo đã khuyên ngài: “Hãy đi và hành động như một Giám mục hơn là quan án.”
Và người ta thán phục nhà quí tộc Kitô giáo vì sự khôn ngoan tỉnh thức và hiền hậu của ngài. Giám mục Milan qua đời, một cộng đoàn tập hợp trong nhà thờ, người ta gây ồn ào xáo trộn tại đó vì chia hai phe: phe Công giáo và phe theo Ariô. Ambrôsiô với tư cách là nhà cầm quyền đã đến dàn xếp. Ngài diễn thuyết kêu gọi hoà bình và khuyên dân chúng khôn ngoan chọn lựa, ngài nói một cách đáng phục đến nỗi mọi tín hữu đều một tiếng kêu lớn: “Ambrôsiô làm Giám mục .”
Hết còn phân ly, người ta ôm nhau khóc vì vui mừng. Hoàng đế Valentinô đã chuẩn nhận việc tuyển chọn bất ngờ này.
Lúc ấy, Ambrôsiô còn là một dự tòng, nên cảm thấy mình bất xứng để làm cha linh hồn của cả đoàn dân Ngài. Ngài đã có lần trốn thoát đến nỗi còn muốn gây cớ xúc phạm để tỏ ra bất xứng, nhưng vẫn không đánh lừa nổi ai. Ngài còn viết thư cho các Giám mục và hoàng đế xin cáo lui, nhưng hoàng đế còn bày tỏ lòng thán phục: “Không có một tinh thần nào ngay chính hơn, đây là một tay lái không thể uốn cong được.”
Ambrôsiô dành nhiều miễn cưỡng chấp nhận. Ngày 24-11, ngài chịu phép Rửa Tội. Ngày 7-12-374, ngài đã thụ phong linh mục và được thánh hiến Giám mục . Ngài nói: “Tôi bắt đầu dạy dỗ điều mà tôi không được học.”
Ambrôsiô không coi mình như người thuộc thế gian nữa, ngài phân phát của cải cho người nghèo và dâng đất đai cho Giáo Hội. Một phần đêm khuya dành để cầu nguyện và học hỏi. Ngài học các tác phẩm Kitô giáo, nhất bằng tiếng Hy Lạp và đào sâu thần học. Buổi rạng đông, dâng lễ rồi vào bàn làm việc. Ngài rao giảng để tái hồi giáo phận bị xáo trộn bởi phái Ariô. Ngài mở rộng cửa tiếp đón mọi người cần đến mình. Thánh Augustinô mà ngài góp phần cải hóa đã gọi ngài là thầy. Khi dạy dỗ, ngài tỏ ra hiền hậu mà người ta gọi là “sự ngọt ngào của Ambrôsiô.”
Khi ngồi toà, ngài đã khóc như chính mình là tội nhân. Không có giờ ăn, ngài như chay tịnh liên tiếp. Việc mục vụ nặng nề không ngăn cản ngài tỏ ra là một thủ lãnh quyết bảo vệ đức tin Công giáo. Ở Roma, tại cung điện nữ hoàng Justina theo Ariô, muốn chiếm nhà thờ Milan, Giám mục chống lại và quyết bảo vệ thánh đường. Từ Chúa Nhật Lễ Lá tới Thứ Năm Tuần Thánh, một đoàn người công hãm thánh đường. Ambrôsiô dùng việc giảng dạy và thánh ca để giữ tín hữu. Những người yêu mến Ngài làm thành một hàng rào bao quanh ngài. Cuối cùng, chiến thắng về tay Ambrôsiô. Ngài vẫn luôn tỏ thái độ cương quyết như thế.
Đế quốc rơi vào tay Theodosiô. Vị tân hoàng đế rất quí chuộng và kính trọng Giám mục . Đức Giám mục cũng yêu mến ông bằng tình phụ tử, nhưng không vì thế mà thành ra yếu đuối bất công. Theodosiô trên đài vinh quang, để trừng phạt cuộc nổi loạn ở Thesalonica, đã ra lệnh tàn sát dã man. Thánh Ambrôsiô viết thư quở trách, bắt ông hối cải và cấm vào thánh đường. Ít lâu sau, Theodosiô chiến thắng trở về Milan với binh sĩ muốn vào thánh đường, đức Giám mục đứng ở cửa ngăn ông lại và trách cứ ông. Hoàng đế lui về hoàng cung thống hối trong tám tháng. Ngày lễ Giáng Sinh, ông khóc lóc xin tha tội. Ông cởi áo bào, phục dưới thềm nhà thờ và xếp hàng giữa đám tội nhân công khai. Không bao giờ ông còn chiếm chỗ danh dự nơi cung thánh nữa. Dân Milan rất thán phục vị vua đã đền tội cách quảng đại như vậy.
Về sau, ông lại đi dẹp một cuộc nổi loạn mới. Thánh Ambrôsiô lại viết cho ông: “Chiến thắng của vua sẽ bất toàn nếu vua không tha cho các kẻ nổi loạn.”
Vua đã tha. Trở về, Ambrôsiô ôm ông và khóc vì vui mừng. Vua đã qua đời trong tay vị Giám mục. Với hoàng tử kế vị. Thánh Ambrôsiô nói: “Ông không phải làm vua để phục vụ lợi ích gia đình mình thôi, nhưng là để cai quản mọi người.”
Và đối với vị vua băng hà, thánh Ambrôsiô nói: “Tôi yêu mến con người này, vì đã ưa người quở trách mình hơn bọn nịnh thần. Hoàng đế đã không mắc cở khi hoàn tất việc thống hối công khai và không ngày nào mà không khóc lỗi lầm mình.”
Thánh Ambrôsiô còn sống thêm hai năm sau cái chết của vua Theodosiô. Nghe loan báo về cơn bệnh của ngài, một viên chức của nhà vua tuyên bố: “Con người này mà chết đi thì Italia sẽ bị đe dọa tàn phá đến nơi.”
Danh tiếng của ngài vang dội đến nỗi rợ dân đã không dám chống lại ngài. Có những thủ lãnh tin rằng: ngài có thể ngưng mặt trời lại. Ngài đã hạnh phúc dùng thư tín mà cải hoá được nữ hoàng Marcômans. Trước khi qua đời ngày 4-4-379, ngài đã tổ chức các tòa Giám mục miền bắc Italia. Theo một tường thuật, ngài đã nằm, tay chéo lại như hình Thánh giá và người ta có thể thấy như môi ngài vẫn cầu nguyện không ngừng.
Gần mộ ngài sẽ đặt phần mộ Marcellina, người em mà ngài yêu quý hơn cả. Con người và sự sống của thánh nữ chính nhờ sự dẫn dắt của ngài đã hiến mình cho Thiên Chúa. Thánh Ambrôsiô đã để lại một công trình đáng kể.
Trích trong Theo Vết Chân Người (Chân dung các thánh nhân)